Problemas de ecuacuines diferenciales parciales
t − +2t = 0 , ∈ (0, 1 ), t > 0
2
(, 0) = 1−2
(0, t) = (1/ 2, t) = 0
1
Probamos: =
∞
2
2 2
λn = (2n−1)2 π 2 , n = 1, 2, . . .
→ T = −(2t +λn ) T , Tn = e−t −(2n−1) π t
Xn = {cos(2n−1)π}
conocido:
cn e−t
2
−(2n−1)2 π 2 t
cos(2n−1)π . Debe ser: (, 0) =
n=1
cn =
2
1/ 2
=
1/ 2
0
− cos(2n−1)π
4(1−2)π(2n−1)
=
8
π 2 (2n−1)2
→ (, t) =
∞
cn cos(2n−1)π = 1−2 →
∞
8
π2
8
π(2n−1)
1
(2n−1)2
2
e−t
∞
+4X +(4+λ)X = 0
X(0) = X(π) = 0
+ c2 e(−2−
3)t
Tn (t) sen n ;
n=1
3) t
(, 0) =
4
cn sen n = e−2 ; (, t) = π
−(2n−1)2 π 2 t
= XT →
∞
m=1
+λX = 0
X(0) = X(π) = 0
cos(2n−1)π
, T2 = (c1 +c2 t) e−2t , Tn≥3 =e−2t c1 cos
Tn (0) sen n = 0
e−(2m−1)
2m−1
2t
e−2 sen(2m−1)
λn = n2 , n = 1, 2, . . .
Xn = {sen n}
→ T +4T +n2 T = 0, r = −2±
Tn (0) sen n = sen 2
t (, 0) =
2
λn = n2 , n = 1, 2, . . .
Xn = {e−2 sen n}
n=1
T1 = c1 e(−2+
1/ 2
sen(2n−1)π d
0
T +λT = 0
cn e−n t e−2 sen n ; (, 0) = e−2
tt +4t − = 0, ∈ [0, π], t ∈ R
(, 0) = sen 2t (, 0) = (0, t) = (1, t) = 0
∞
+
n=1
= XT →
n=1
=
1/ 2
0
sen(2n−1)π
=
t − −4 −4 = 0, ∈ (0, π), t > 0
(, 0) = e−2
(0, t) = (π, t) = 0
(, t) =
∞
n=1
1/ 2
(1−2) cos(2n−1)π d
0
8
π 2 (2n−1)2
X + λX = 0
T +(2t +λ)T = 0
= T +2t = −λ →
T
(0, t) = X (0)T(t) = 0 → X (0) = 0
1
( 2 , t) = X( 1 )T(t) = 0 → X( 1 ) = 02
2
De las condiciones de contorno:
X + λX = 0
1
X (0) = X( 2 ) = 0
X
X
(, t) = X()T(t) →
4−n2 →
n2 −4 t + c2 sen
T2 (0) = c1 = 1
T2 (0) = c2 −2c1 = 0
n2 −4 t .
→ = (1+2t) e−2t sen 2
[La cuerda con rozamiento tiende a pararse].
tt − = 4 sen 6 cos 3, ∈ [0, π ]
2
(, 0) = t (, 0) = 0, t ∈ R
(0, t) = ( π , t) = 0
2
∞
+ λX = 0
→
X(0) =X ( π ) = 0
2
[Tn +(2n−1)2 Tn ] sen(2n−1) = 2 sen 3+2 sen 9 ;
n=1
2
∞
2
Yn (y) sen n → Yn −n2 Yn = − π
(−1)n −1
n3
n=1
(1−e−nπ )en −(1−enπ )e−n
enπ −e−nπ
= 0 [ 0 = c1 +c2 ln r ]
0 (1) = 0 (2) = 0
π
0
= 1 (π −) , = − →
2
ch[(2k−1)(y− π )]
2
(2k−1)3 ch[(2k−1) π ]
2
sen n d , Yn = c1 eny +c2 e−ny −
sen(2k −1)
2[(−1)n −1]
→πn3
Yn (0)=Yn (π)=0
− 1 sen n (ambas series deben poder hacerse coincidir).
∞
n = 0, 1, . . . → = 0 (r)+
r (1, θ) = 0, r (2, θ) = cos 2θ
0
r
→
Θ +λΘ = 0 y 2π-periódica → Θn = {cos nθ, sen nθ} ,
rr + r + θθ = cos θ, 1 < r < 2
r
r2
0 +
(0)=(π)=0
∞
Resolviendo se llega
4
= 1 (π −)+ π
2
(dice Weimberger) a:
k=1
k=1
2
= π
= 2(1−cos 3t) sen 3
Tn +(2n−1)2 Tn = 2
9
, n = 2, 5 ,
2
Tn (0) = Tn (0) = 0
+ 81 (1−cos 9t) sen 9
= −1 , = c1 +c2 −
2
Δ = 0, (0, y) = (π, y) = 0
(, 0) = (, π) = 1 ( − π)
2
∞
Tn (t) sen(2n−1) →
n=1
Convirtiéndolo en homogéneo con una () que cumpla las c.c.:
Δ = −1, (, y) ∈ (0, π)×(0, π)
= 0 en = 0, = π, y = 0, y = π
O bien: =
∞
[n (r)cos nθ + bn (r) sen nθ]
n=1
,
1 +
1
− 2 = 1 [ 1p = Ar 2 ]
r
1 (1) = 1 (2) = 0
(y n≥3 , bn ≡ 0 ) → = C +
Δ = y cos , (, y) ∈ (0, π)×(0, 1)
(0, y) = (π, y) = 0
y (, 0) = y (, 1) = 0
1
r
=
2
r
3
8
− 14r − 9r cos θ +
9
∞
n=0
Yn (y) cos n →
2
4r
15
,
2 +
2
r
− 42 = 0 [ 2 = c1 r 2 +c2 r −2 ]
r2
2 (1) =0, 2 (2) = 1
4
− 15r 2 cos 2θ
(era de Neumann).
y
Y1 − Y1 = y
−e1−y
→ Y1 = e 1+e −y
Y1 (0) = Y1 (1) = 0
Como es de Neumann aparece (al resolver Y0 = 0 + c.c. ) una C arbitraria: = C+
ey −e1−y
1+e
−y cos
Y +λY = 0 , Y (0) = Y (π) = 0 → Yn = {cos ny} , n = 0, 1, . . .
Δ = 2 cos2 y, (, y) ∈ (0, π)×(0, π)
(π, y) = 5+cos y
(0, y) = y (, 0) = y (, π)...
Regístrate para leer el documento completo.